CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Đường về nhà của vật hi sinh nữ phụ


Phan_15

Vì vậy, khi đồng chí Tam Mao của chúng ta bước đến trong viện, thì thấy một cảnh gà bay chó sủa như thế.

“Uông uông ——” – Thấy chủ nhân trở về, Tứ Mao bật người vẫy đuôi nhảy lên người hắn.

Hơi hơi lui lại nửa bước, Tam Mao hỏi nó : “Tiểu hoa sen đâu!”

Tứ Mao nghiêng đầu, không tình nguyện dẫn hắn đến bên cái kệ bị đổ kia. Sắc mặt Tam Mao bỗng nhiên thay đổi, chỉ thấy thân hình hắn nhanh như điện, hay tay vẫy mạnh, cái kệ gỗ kia liền bay ra ngoài.

“Hà nhi, Hà nhi……” – Tam Mao sốt ruột lắc lắc thân thể nữ tử trong lòng.

“Đừng đừng lắm nữa!” – Tần DĨ Mạt yếu ớt nói : “Ta còn chưa có chết đâu!”

Trên mặt Tam Mao lập tức lộ ra vẻ yên tâm, chỉ nghe hắn tràn đầy lo lắn hỏi : “Làm sao nàng lại bị cái kệ đè lên người?”

Tần Dĩ Mạt vừa nghe hắn hỏi, một bụng ủy khuất lập tức tuôn trào, từng giọt từng giọt nước mắt từ trong mắt nàng rơi xuống.

Con chó thối tha kia rượt ta, cắn ta, đe dọa ta…Đều là tại nó !

Nhưng mà không chờ Tần Dĩ Mạt mở miệng, Tam Mao đã quay đầu, vẻ mặt băng lạnh nhìn con cự khuyển bên cạnh.

Thân thể Tứ Mao run lẩy bẩy, nó khẽ ô ô hai tiếng, hai chân trước quỳ xuống, một bộ dạng cực kì sợ hãi.

“Ô ô ô……Uông……” – Nó đáng thương nhìn nam nhân, nhỏ giọng kêu, giống như là đang giải thích cái gì.

Tam Mao nghe nó ô ô nhưng vẫn như cũ không động đậy, vẻ âm trầm trên mặt lại càng sâu.

Tần Dĩ Mạt thấy hắn như thế, không khỏi đem lời đến miệng nuốt vào, chỉ thấy nàng lắc lắc ống tay áo của Tam Mao, nói : “Đỡ ta đứng dậy!”

“Là ta không cẩn thật đụng vào cái kệ gỗ” – Tần Dĩ Mạt nói : “Không liên quan đến Tứ Mao”.

“Ô ô ô…” – Tứ Mao ngẩng đầu nức nở nhìn nàng.

Tần Dĩ Mạt nghếch nghếch cái mũi nhỏ âm thầm liếc nó một cái.

“Từ hôm nay trở đi trong vòng ba ngày, ngươi không được ăn” – Tam Mao ôm lấy Tần Dĩ Mạt đã suy yếu, nhìn cự khuyển lớn tiếng nói.

Bị rượt chạy xung quanh một thời gian dài làm nàng kiệtu sức rồi, thân thể Tần Dĩ Mạt vừa nằm lên giường lập tức bắt đầu buồn ngủ.

“Cực khổ cho nàng rồi!” – Vuốt tóc nàng, Tam Mao áy náy nói.

Tần Dĩ Mạt nghe vậy hơi mở mắt, buồn cười nói : “Được rồi! Chẳng lẽ ta còn phải tính toán cùng một con chó?”

Tuy rằng con chó này rất thông minh, rất giảo hoạt, lại rất thích khi dễ nàng, nhưng ai bảo bên cạnh nàng là nam nhân thích nàng chứ?

“Tứ Mao luôn là một cô nương tốt, lúc này lại luôn khi dễ nàng, xem ra không thể để nó lại……”

“Huynh nói cái gì?” – Tần Dĩ Mạt mở mắt kinh ngạc hỏi : “Nó là nữ, cái sao?”

Tam Mao nhìn nàng không hiểu, gật đầu.

“Ha ha…” – Tần Dĩ Mạt cứng ngắc co rút khóe miệng, bỗng nhiên lẩm bẩm: “Cuối cùng ta cũng biết vì sao nó không nhìn ta vừa mắt rồi!”

Tốt lắm~~~Thì ra tình địch của nàng là một con chó sao!

Chương 36 : Yên bình bị phá vỡ

Tần Dĩ Mạt gọi nơi này là Thế Ngoại Đào Viên cũng không phải là không có nguyên nhân.

Thanh sơn lưu thủy, điểu ngữ hoa hương, nhật xuất nhi tác, yên bình tốt đẹp giống như ánh nắng ấm áp kia để người ta không chút nào phát hiện thời gian đang trôi qua.

Sáng sớm mỗi ngày, nàng mở mắt ở trong lòng Tam Mao, bọn họ cùng nhau lên núi du ngoạn, cùng nhau dưới sông bắt cá, hắn dẽ dệt một vòng hoa đặt lên đầu nàng, mà nàng sẽ ngồi bên ngọn đèn dầu vì hắn may vá xiêm y.

Bọn họ giống như một đôi “lão phu lãp thê”, mỗi ngày đều bình yên ngọt ngào.

Giơ tay chem. Xuống, một dòng máu liền từ cổ chảy ra.

Tần Dĩ Mạt nhíu mày ném cái thân đầy máu này vào trong mộc dũng.

Tam Mao bên người nàng rất tự giác đem khăn tay đến.

“Làm gì lại dùng cái ánh mắt này nhìn ta chứ?” – Tần Dĩ Mạt bất mãn lầm bầm.

“Chỉ là không nghĩ đến tiểu hoa sen nàng thật sự dám giết gà đó!” – Tam Mao thành thật trả lời.

“Còn không phải tại huynh! Bình thường một bộ dạng cao thủ giang hồ, không nghĩ đến ngay cả một con gà cũng không dám giết!” – Đi đến bên kệ bếp, đem nước nóng đã sớm sôi lên trong chảo đổ vào trong mộc dũng, chốc lát, một cỗ mùi sống liền bừng lên.

Nàng ở Bạch Phủ mấy năm này, vẫn làm một tiểu thư cơm đến thì há miệng , nhưng ở “Hiện thực thế giới” kia, dưới sự dạy dỗ của mẹ nàng, Tần Dĩ Mạt cũng tính là một đầu bếp có tay nghề tốt. Giết cá, giết gà này tất nhiên không chỉ nói bằng miệng.

Đối với sự “Khinh bỉ” của người trong lòng, Tam Mao ngược lại một chút cũng không để ý, chỉ thấy hắn lắc đầu cười nói : “Để thỏa mãn ước muốn ăn uống, nàng vẫn nên tự xuống tay đi!”

“Nói thừa!” – Tần Dĩ Mạt trừng to mắt không vui nói : “Nuôi gà để làm gì, không phải dùng để ăn sao? Hơn nữa ——đến nơi này đã hơn nửa tháng rồi, bổn tiểu thư còn chưa có choáng váng đâu!”

Sơn dã thanh sơ tuy mỹ vị, nhưng mà mùi thịt cũng thật làm người ta tưởng niệm.

Động tác nhanh nhẹn đem lông gà nhổ hết, Tần Dĩ Mạt bắt đầu trên thớt thái đao “đại tá bát khối”, bỏ hành, gừng, ớt, vào trong chảo, đợi chảo nóng lên, Tần Dĩ Mạt liền đem những khối thịt gà đã cắt xong bỏ vào, xào qua xào lại, đợi đến khi ngả vàng lại cho một chén nước để lứa cháy chậm lại.

Thừa lúc gà đang nấu trên bếp, Tần Dĩ Mạt lại cắt hai trái dưa leo cùng củ cải và cải bắp, làm một món rau trộn.

Lúc nàng đang xoay vòng vòng trên bếp, Tam Mao ở một bên khoanh tay lên ngực đứng ở bên cửa cả buổi xem bộ dạng vội vàng ào ào của nàng.

“Ai nha, không cần đứng ở chỗ này vướng bận!” – Tần Dĩ Mạt tranh thủ hờn giận : “Nhanh giúp ta lấy bát đặt lên bàn đi!”

“Ha ha…” – Đột nhiên, Tam Mao cười lên.

“Huynh cười gì chứ?” – Cong môi, Tần Dĩ Mạt bất mãn hỏi.

“Không biết vì sao, ta cảm thấy nàng ngày càng giống một lão bà bà!”

“Cái gì?” – Tần Dĩ Mạt chống tay giậm chân hét lên : “Ý của huynh là ta càng ngày càng già, càng ngày càng không xinh đẹp sao?”

“Không phải!” – Tam Mao nhìn gương mặt nàng giận đến đỏ lên, như cũ thành thật nói : “Chỉ là cảm thấy nàng dường như hung dữ hơn lúc trước nữa

“Hừ….Ta là một lão bà bà hung dữ, làm sao? Bây giờ huynh biết diện mục thật của ta rồi, bắt đầu ghét bỏ ta?”

“Nói lung tung!” – Tam Mao giơ tay hung hăng gõ đầu nàng một cái : “Cho dù nàng thật sự biến thành một lão thái bà hung ác, ta cũng thích nàng, vĩnh viễn cũng không ghét bỏ nàng đâu!”

“Ai da….” – Tần Dĩ Mạt xoay người, lầm bầm nói : “Biết rồi ! Biết rồi! Thật là! Luôn nói những câu buồn nôn như vậy, ta đều đỏ mặt thay huynh !”

Nhìn thấy lỗ tai của Tần Dĩ Mạt đỏ ửng, đôi mắt bích lục sắc của Tam Mao lóe lên một vẻ hạnh phúc.

***

“Tại sao huynh không ăn chứ? Không thích sao?” – Trước bàn ăn, Tần Dĩ Mạt nhìn Tam Mao chỉ gắp rau trộn, không hiểu nói : “Ta vừa mới nếm qua, ăn rất ngon mà?”

“……………” – Tam Mao không nói gì, vẫn cầm lấy bát cơm trên tay.

Người này làm sao vậy chứ? Người ta vất vả làm món này, nhưng mà ăn cũng không ăn. Chắc là tập quán ngây ngốc ở nơi thanh sơn lục thủy này rồi, Tần Dĩ Mạt cũng từ một đại tiểu thư có quy củ biến thành tính cách chân thật ngày xưa của nàng.

Nói chuyện cùng Tam Mao cũng càng thêm “bá đạo ương ngạnh”.

“Ta không muốn ăn 189” – Rất lâu sau, Tam Mao rầu rĩ đáp.

Tần Dĩ Mạt nhướng mày : “189 là ai chứ?”

Tam Mao vươn chiếc đũa chỉ vào cái bát gà hầm hương vị câu toàn kia.

“…..Huynh, huynh gọi con gà này là 189? Tên của nó á?” – Tần Dĩ Mạt bất khả tư nghị hét lên.

Tam Mao trầm mặt gật đầu.

Không biết vì sao Tần Dĩ Mạt nhìn bát gà hầm nhừ này, một cỗ cảm giác không tự nhiên không khỏi tăng lên.

“Khụ….Vậy làm sao lại không nói sớm chứ, nếu ta sớm biết sẽ không giết nó rồi”.

“Nàng giết nó hay không, sớm muộn gì nó cũng chết!” – Tam Mao gắp một cái cánh đặt vào trong chén của Tần Dĩ Mạt : “Ăn nhanh đi! Một chút nữa sẽ nguội đó!”

Người kỳ quái, Tần Dĩ Mạt trong lòng dùng sức nhủ thầm một câu, cúi đầu liền dùng sức cắn cái cánh kia.

Huynh không ăn, ta ăn !

Nhưng mà, kì quái không chỉ có Tam Mao.

Một tô thịt gà, một mình Tần Dĩ Mạt ăn không hết, bây giờ tiết trời lại nóng, cuối cùng đến giữa trưa ngày thứ hai nàng liền muốn đem hơn một nửa số dư này cho cự khuyển Tứ Mao ăn.

Nhưng là——nàng nhìn con chó to cúi đầu dùng sức ngửi ngửi mùi, liền quay mặt đi một bộ dạng…….sống chết cũng không há miệng.

“Chẳng lẽ ngươi là chó ăn đồ chay sao?” – Tần Dĩ Mạt lầm bầm tự nhủ.

Cũng không đúng nha! Hai ngày trước nàng còn thấy nó ngậm một con vịt trở về ăn sống mà!

“Gâu gâu gâu……” – Tứ Mao đột nhiên xoay về phía đám gà kia, sủa lên.

Tần Dĩ Mạt sau khi nhìn thấy, liền đột nhiên sinh ra một ý nghĩ : Không lẽ con chó này chỉ ăn đồ sống bên ngoài, đối với những thứ mình nuôi một chút cũng không đụng sao!

“Này thật đúng là chủ nhân thế nào thì nuôi ra chó thế đấy mà!” – Tần Dĩ Mạt thở dài một hơi, oai oán hai tiếng, sớm biết thế này nàng cũng không ăn gà đâu, khiến nàng biến thành một tên đao phủ tâm ngoan thủ lạt.

“Hừ…..” – Tần Dĩ Mạt lầm bà lầm bầm nói : “Đặt cho con chó cái tên không khác mình mấy, lại đem gà vịt trong sân biến thành mã số….mệt hắn còn có thể nhận ra……198?…..Còn 250 đâu!”

Thời gian trong lúc Tần Dĩ Mạt lải nhải suy nghĩ trôi qua, chớp mắt đã đến lúc trăng lên cao rồi.

Mùa hè oi bức, nàng ngủ không được, liền xin Tam Mao dùng vật liệu thừa của giường gỗ làm cho nàng một cái ghế nằm.

Nằm dài ở bên trên, nhìn bầu trời sao sáng lấp lánh, nghe tiếng lá cây xào xạc không ngừng, khỏi phải nói du nhàn tự tại bao nhiêu.

“A — ” Có người đem đến một chùm nho xanh tươi.

Tần Dĩ Mạt phi thường tự giác há miệng nhỏ, một lát liền phát ra âm thanh tán thán : “Nho này ăn thật ngon, ngọt ngọt, không có một chút chua nào cả”

“Nó là thúy tử, là nho dại mọc ở trên núi” – Tam Mao tỉ mỉ đem vỏ nho lột ra, lại lần nữa bỏ vào trong miệng Tần Dĩ Mạt : “Bây giờ đã qua mùa rồi, cho nên chỉ tìm thấy vài chùm, nếu nàng thích, ta liền đem hạt trồng ở trong sân, đợi đến năm sau nàng có thể ăn thúy tử tươi tốt nhất rồi !”

Năm sau——sao?

Tần Dĩ Mạt nghe lời hắn nói, không khỏi khẽ ngây ngốc, hai người bọn họ nơi nào có cái gì năm sau chứ!

Tam Mao nhìn Tần Dĩ Mạt đột nhiên trầm mặc không nói, sắc mặt thêm phần bồn rầu. Đôi mắt lục sắc của hắn hiện lên một vẻ bi thương, trong lòng liền có một cỗ khó chịu.

Chỉ nghe hắn nói : “Tiểu hoa sen đến giờ cũng không nghĩ đến chuyện sau này của chúng ta sao?”

“Bạch Hà…” – Tam Mao vươn tay nâng gương mặt nhỏ nhắn của Tần Dĩ Mạt, ánh mắt hắn kiên định mà ôn nhu, âm thanh thấp trầm mà triền miên : “Còn nhớ sao? Ta từng nói qua, ta đời này muốn thú nàng làm thê tử!”

Tần Dĩ Mạt ngơ ngẩn nhìn hắn, nhất thời chỉ cảm thấy vừa vui vừa buồn, các loại tư vị đều nhập vào trong đầu. Nam nhân này, nam nhân ôn nhu, tuấn mỹ, đối với nàng nói gì nghe đó này. Nam nhân được nàng xích chặt trong lòng này, nam nhân nàng đã sớm yêu hắn, đang nghiêm túc biểu lộ tâm ý của hắn.

Giờ này khắc này, nàng cỡ nào muốn đáp lại hắn, nói với hắn kỳ thật nàng cũng rất muốn, rất muốn trở thành thê tử của hắn

Nhưng mà ——nàng lại không thể!

Sẽ có một ngày , sẽ có một ngày…. Nàng sẽ rời khỏi thế giới này. Đến lúc đó hắn nên làm gì bây giờ? Nếu như đã định sẵn cảm tình này sẽ không thể có kết quả gì, vậy thì không bằng từ lúc bắt đầu không nên xyất hiện cái gì thì thật tốt.

Nếu chúng ta có thể “thích” ít một chút, đến một ngày nào đó, có phải sẽ thương tâm ít hơn một chút không!

Ngay lúc hai người đang có tâm tư riêng biệt, từng tiếng chó sủa vang lên, liền cắt đứt bầu không khí đang thêm phần ngưng trệ này.

Tam Mao sau khi nghe thấy, sắc mặt liền biến đổi.

Chỉ nghe hắn nói : “Ở yên chỗ này, đừng ra ngoài!”

Trong lòng Tần Dĩ Mạt lay động, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của hắn liền biết có chuyện gì đó phát sinh.

Nhanh chóng từ ghế nằm đứng lên, nàng bị Tam Mao nửa ôm vào trong phòng.

“Tứ Mao” – Hắn khẽ kêu một tiếng.

Cự khuyển không biết từ đâu xuất hiện, uy phong lẫm lẫm “ô” một tiếng.

“Ngươi ở lại chỗ này, bảo vệ tiểu hoa sen thật tốt!”

“Uông! Ô…..” – Tứ Mao dùng sức gật đầu, dường như đang nói : ngươi yên tâm, đều giao cho ta.

“Đừng rời khỏi phòng, chờ ta trở về!”

“Ân! … … Tam Mao …” – Tần Dĩ Mạt đột nhiên nắm lấy tay áo của hắn, trong mắt lo lắng không ngừng : “Huynh nhất định phải cẩn thật một chút!”

Nhìn thấy thân ảnh hắn phi thân mà đi, lo lắng trong lòng Tần Dĩ Mạt không giảm mà tăng thêm.

Đến u cốc này đã hơn một tháng, nàng sâu trong lòng cũng biết nơi này có bao nhiêu bí ẩn, nếu là người bình thường sẽ không có cách nào vào được đây.

Lại thêm biểu tình của hắn đột nhiên trở nên “sát ý đằng đằng”

Một loại dự cảm không tốt không biết từ đâu bao trùm lòng nàng.

Chương 37 Tai họa bất ngờ

Khoảng thời gian Tần Dĩ Mạt lo lắng đợi, từng giờ từng giờ trôi qua, ngay tại lúc lòng nàng càng thêm gấp, ngày càng không thể khống chết mình đi tìm hắn.

Hắn trở về rồi —— chỉ bất quá là cả người đầy máu.

Tần Dĩ Mạt sợ hãi thất sắc chạy đến bên người hắn, nửa đỡ cánh tay hắn hoảng loạn nói : “Huynh làm sao vậy? Tại sao lại chảy nhiều máu thế này? Huynh không sao chứ?”

Tam Mao giơ tay muốn vuốt vuốt cái đầu đang tràn ngập hoảng loạn của nàng, nhưng mà máu tích trong lồng ngực đã lâu lại không thể kiềm chế mà phun ra.

“Khụ khụ khụ.” – Tam Mao không ngừng ho.

Tần Dĩ Mạt biết hắn đã nhiều năm, vẫn chưa bao giờ thấy hắn yếu ớt như thế này. Trong lòng nàng nam nhân này luôn rất lợi hại, rất thần bí, là cao thủ không gì không làm được. Nhưng bộ dạng bây giờ lại nửa sống nửa chết như thế này, Tần Dĩ Mạt không khỏi vừa đau lòng vừa tức giận.

Nhưng mà lúc này nàng cũng không thể hỏi hắn tột cùng là có chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Tần Dĩ Mạt loạng choạng đỡ Tam Mao đến bên giường, hay tay liền đến rương quần áo lật tìm thứ gì đó. Bất quá trong khoảnh khắc, liền từ trong rương lấy ra bảy tám cái bình gì đó.

“Không kịp đâu.” – Tam Mao ngăn cản Tần Dĩ Mạt đang muốn cởi tay áo của mình, lúc này sắc mặt hắn trắng bệch, khí tức rối loạn, giống như lúc nào cũng có thể ngất đi.

“Tứ Mao!” – Hắn đột nhiên xoay đầu nhìn con chó lớn không ngừng đi xung quanh, yếu ớt nói : “Đem nàng đến chỗ kia…”

“Này này, huynh làm sao vậy?” – Nhìn nam nhân đột nhiên ngã xuống, Tần Dĩ Mạt hoảng sợ thất sắc kêu.

“Gâu gâu gâu…” – Đột nhiên, Tứ Mao bên chân nàng liên tục sủa, nó một bên cắn quần Tần Dĩ Mạt, vừa lôi kéo nàng ra bên ngoài.

Lúc này Tam Mao hôn mê sâu, nếu như địch nhân bên ngoài đuổi theo nhiều, hai người đều sẽ gặp nguy. Tần Dĩ Mạt buộc chính mình tỉnh táo, nàng lau lau nước mắt trong khóe mắt, dùng khí lực toàn thân dìu thân thể Tam Mao lên, từng bước từng biết đi theo đại cẩu ra bên ngoài.

Tứ Mao dẫn nàng đến vườn rau phía hậu viện, “Gâu gâu gâu….” – Nó nhìn cái giếng trong nội viện, liên tục sủa.

“Ngươi là muốn ta xuống dưới sao? – Tần Dĩ Mạt hỏi.

Tứ Mao dùng sức gật đầu.

Tần Dĩ Mạt vốn biết con chó này cực hiểu linh tính, nghe thấy cũng không do dự. Ôm lấy thân thể Tam Mao, cắn răng một cái, phốc một cái liền nhảy vào trong. Quả nhiên, bên dưới cái giếng này là một tầng rơm rạ. Tuy cả người nàng rất đau, nhưng cả người cũng không có thương tích gì.

Tần Dĩ Mạt ngẩng đầu nhìn Tứ Mao ở trên miệng giếng, chỉ thấy trong miệng nó ngậm một khối đá lớn, từng phiến từng phiến lấp chặt miệng giếng, ngay lập tức trước mắt Tần Dĩ Mạt đều là một mảnh tối sầm. Nàng lần mò dìu Tam Mao bên cạnh.

Trong giếng quá tối, Tần Dĩ Mạt không nhìn rõ được gì, chỉ có thể nhờ cảm giác mà cởi vạt áo của hắn ra.

“Mình nhớ rõ nên là ở hai bên lưng.!” – Tần Dĩ Mạt run rẩy đem bình thuốc trong lòng ra. Những thứ này đều là kim sang dược cùng thuốc cầm máu tốt nhất, nên là phải có chút tác dụng.

Đem dược vật trong bình đều rắc xuống, Tần Dĩ Mạt liền nhanh chóng thoát y phục của mình, xé bạch sắc tiết y thành từng mảnh từng mảnh, sau đó cẩn thận băng bó vào lưng hắn. Cảm giác được hô hấp của Tam Mao dường như bình ổn một chút, Tần Dĩ Mạt mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

“Này rốt cuộc là chuyện gì chứ?” – Nàng nghĩ lại mà cảm thấy sợ, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống. Rõ ràng tất cả vừa mới nãy đều rất tốt, làm sao trong nháy mắt liền biến thành thế này. Thời gian trong lúc nàng lo lắng cùng sốt ruột từng giờ từng giờ trôi qua. Vùi đầu vào cổ Tam Mao, nàng quá mệt mỏi bất tri bất giác liền thiếp đi, đến khi có người nhẹ nhàng lắc lắc vai nàng.

Tần Dĩ Mạt mơ mơ hồ hồ mở mắt, nhìn thấy đôi song bích lục nhãn kia gần sát.

“Huynh, huynh tỉnh rồi!” – Tần Dĩ Mạt phản ứng lại, lập tức vui mừng nói.

Tam Mao rất cật lực gật đầu, khàn giọng hỏi : “Nàng không sao chứ?”

“Ta không sao.” – Tần Dĩ Mạt nhìn mặt hắn, lo lắng hỏi : “Huynh thì sao? Thương thế làm sao rồi?”

“Chỉ là trúng một chưởng của người kia mà thôi, không sao!” – Tao Mao trả lời.

“Này rốt cuộc là có chuyện gì? Là ai đả thương huynh chứ?” – Tần Dĩ Mạt oán giận hỏi. Tam Mao vô thanh cong khóe môi, nhưng không trả lời mà nói : “Nàng lo lắng cho ta?”

“Nói thừa!”

Không thấy ánh bắt khinh bỉ của người trong lòng, Tam Mao ôm lấy nàng, an ủi nói : “Yên tâm, vô luận phát sinh chuyện gì, ta đều bảo hộ nàng!”

“Huynh không cần đổi chủ đề!” – Tần Dĩ Mạt thật không vui quệt miệng, xem nàng dễ lừa thế sao.

Biết nếu không nêu đáp án nữ nhân này sẽ không bỏ qua, Tam Mao chỉ đành bất lực nói : “Đả thương ta chính là sư huynh của ta ——Hình Ngạo Thiên.”

Tần Dĩ Mạt nghe hắn nói đến cái tên đó không khỏi sắc mặt đại biến, chỉ nghe nàng lắp bắp hỏi : “Thi, Thi Hình Thiên là sư huynh của huynh?”

Nam nhân đó chẳng phải là giáo chủ Ma Giáo, không phải là nam chính thứ nhất trong truyện sao? Tần Dĩ Mạt chỉ cảm thấy trong đầu lúc này ù ù loạn xạ. Vì sao nàng chạy đến đâu cũng không thoát được kịch tình đáng ghét này chứ?

“Khụ khụ…” – Tam Mao ho khan hai tiếng, hắn vuốt ve đầu Tần Dĩ Mạt, nói : “Trước đây không phải ta đã nói với nàng, sư phụ ta ngoại trừ ta ra, còn thu hai đồ đệ sao.”

“Đại Mao cùng Nhị Mao?” – Tần Dĩ Mạt run run hỏi.

“Không sai, Thi Hình Thiên kia chính là nhị sư huynh của ta.”

“Hắn là sư huynh của huynh, tại sao lại xuống tay ngoan độc như vậy?”

Tam Mao trầm mặc giây lát, mới khàn giọng nói : “Vì Hoàng Kim Đồ.”

Nếu như nói Tần Dĩ Mạt vừa nghe hắn nhắc đến ba chữ Thi Hình Thiên thì cảm thấy chấn kinh, lúc này nghe đến Hoàng kim đồ sợ hãi đến mất hồn.

“Hoàng, hoàng kim đồ ở chỗ huynh sao?” – Âm thanh của nàng cơ hồ run đến không thành lời.

“Tiểu hoa sen biết Hoàng Kim đồ sao?” – Nhạy cảm phát giác ra nàng không đúng lắm, Tam Mao vội lắc lắc người nàng, hỏi : “Nàng làm sao vậy?”

Tần Dĩ Mạt không có trả lời vấn đề của hắn, ngược lại đem tay hắn để xuống, gần như mất tự chủ chất vấn : “Hoàng Kim đồ làm sao lại ở chỗ huynh? Làm sao lại ở chỗ huynh chứ!”

“Tiểu hoa sen, bình tĩnh một chút!” – Nhìn thấy nàng cả người run rẩy không ngừng, Tam Mao lập tức ôm lấy nàng.

Nửa ngày trôi qua, Tần Dĩ Mạt mới vừa khóc vừa nói : “Huynh không biết cái thứ đó có bao nhiêu nguy hiểm sao? Huynh sẽ chết đó!”

“Sẽ không đâu!” – Tam Mao bên tai nàng ôn nhu nói : “Chỉ cần có nàng bên cạnh ta, ta nhất định sẽ không chết!” – Tần Dĩ Mạt ôm chặt cổ hắn, một mảnh đen kịt trong giếng dao động theo tiếng khóc không ngừng của nàng.

Tao Mao ôm lấy người nàng, từ dưới miệng giếng bay ra.

“Huynh không sao chứ? Không cần quá miễn cưỡng đâu!” – Nhìn thấy lưng nam nhân lại chảy máu, Tần Dĩ Mạt vội tiến lên vài bước nâng lấy hắn. Lúc này sắc trời đã sáng, nhìn cảnh này chắc là khoảng giữa trưa. Tần Dĩ Mạt nghĩ Thi Hình Thiên tìm không được bọn họ cũng nên đi rồi.

Nhưng rất hiển nhiên, nàng chỉ đoán đúng phân nửa.

Khiếp sợ nhìn mảnh đất khô cằn trước mắt, trong lòng Tần Dĩ Mạt tuôn ra một cỗ nộ hỏa cùng phẫn hận! Cái nơi đẹp nhất trong hồi ức cả cuộc đời nàng cũng mất rồi! Ngay tại lúc nàng đang thương tâm không ngớt, Tam Mao đi về phía căn phòng đã cháy chỉ còn vài khung gỗ kia, hắn quay đầu dường như đang tìm cái gì đó, cuối cùng ngồi xỏm xuống trong góc tây nam của căn phòng, không bao lâu liền đào ra một cái hạp gỗ.

Đem hạp tử bỏ vào trong vạt áo, Tam Mao kéo tay nàng nói : “Chúng ta đi!” – Hai người lảo đảo đi ề phía rừng cây, Tần Dĩ Mạt biết hiện tại không phải lúc bốc đồng, nhưng vẫn như cũ vừa bước vừa quay đầu nhìn phía sau.

“Tứ, Tứ Mao thì sao? Nó không sao chứ?” – Tần Dĩ Mạt không an tâm hỏi.

“Nó luôn rất thông minh, sẽ tự tìm chỗ trốn đi!”

“Hình Ngạo Thiên, vẫn sẽ đuổi tới chứ?”

“Hắn hôm qua đánh ta một chưởng, ta cũng đâm hắn một kiếm, trên kiếm kia có Thiên Thanh độc ta chế, có thể khiến hắn ba ngày không thể làm gì, chúng ta tạm thời sẽ không có nguy hiểm gì!”

Tần Dĩ Mạt nghe thấy gật đầu, hai người một đường nhanh chóng mà đi, khoảng nửa giờ sau, nhìn thấy gương mặt Tam Mao càng ngày càng trắng, nàng không nhịn được nói : “Huynh đã bị thương, vẫn là nghỉ ngơi một chút đi!”

Tam Mao vốn muốn nói không, nhưng nhìn thấy gương mặt Tần Dĩ Mạt thở dốc phía sau, liền gật đầu đồng ý. Đỡ hắn đến ngồi xuống bên một cây đại thụ, Tần Dĩ Mạt liền kiểm tra miệng vết thương của hắn, đêm qua quá tối, nàng băng bó nghiêng nghiêng lệch lệch, nhân lúc này nàng nhanh chóng tháo ra, lại băng bó cái mới.

Tam Mao hạ mắt, nhìn tháy gương mặt nàng thương xót cùng sợ hãi, trong lòng không khỏi trở nên ấm áp.

“Làm sao rồi? Còn đau hay không?” – Tần Dĩ Mat hỏi.

Tam Mao lắc đầu, đột nhiên khóe miệng khẽ cười, nói : “Dây lưng này vẫn thật thơm…” – Tần Dĩ Mạt cả người cứng đờ, sau đó ngẩng đầu dở khóc dở cười nói : “Giờ là lúc nào rồi, huynh còn ở đây đùa giỡn ta!” – Trong đầu nam nhân này rốt cuộc là nghĩ cái gì chứ.

Hai người sau khi nghỉ ngơi xong, liền tiếp tục bắt đầu cuộc “đào mệnh”, Tần Dĩ Mạt nhìn hắn dẫn mình xuyên qua khu rừng, vẫn là nhịn không được hỏi : “Chúng ta là muốn đi đâu chứ?”

“Rời khỏi nơi này!” – Tao Mao nói : “Đường thông với bên ngoài trong cốc này chỉ có một đường khi chúng ta đến, nhưng nhị sư huynh hắn có khả năng sẽ phái ngươi canh giữ ở đó, cho nên chúng ta chỉ có thể tìm đường khác!”

Đả chỉ có một đường thôi, vậy làm sao tìm được đường thứ hai chứ, câu này chẳng phải là mâu thuẫn sao. Trong lòng Tần Dĩ Mạt thực không giải thích được, nhưng mà nghi hoặc của nàng rất nhanh đã có đáp án.

Nhìn vách đá cao hơn trăm trượng trước mắt, Tần Dĩ Mạt không khỏi dùng sức nuốt nước bọt.

“Huynh sẽ không phải là muốn ta trèo lên trên chứ ?” – Nàng thì thào tự nói.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Old school Swatch Watches